[văn 5]Kể lại kỷ niệm của em...

C

congaigiaitoan_5

[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

Đề bài: Kể lại kỉ niệm của em với gia đình, người thân, bạn bè, thầy cô giáo,...

Mỗi người một kỉ niệm riêng, em rất muốn được đọc những kỉ niệm của riêng mỗi người để giải thích một số vấn đề trong cuộc thảo luận sắp tới trong nhóm của em, mọi người giúp em chứ ạ?^^
 
C

congchuatuyet_2009

Hị hị thử làm 1 bài văn xem sao, mặc dù văn của mình càng làm càng tệ :( chán :((, dở quá làm ơn nói rõ nhen! :(

Ngày đầu tiên bước chân tới trường hẳn là 1 ngày đáng nhớ, có lẽ với ai cũng vậy. Ngày đầu tiên bưới chân tới trường Trung học cơ sở lẽ ra phải là ngày bạn bè tụ tập "buôn bán dưa" rôm rả, nào ngờ đây lại là một ngày buồn, bạn bè nói chuyện như cắt đứt ruột gan người ta vậy. Có lẽ do 3 tháng hè xa cách không gặp mặt.
Tung tăng đến trường với cặp sách mới, quần áo mới, giày dép mới,... và có cả bạn bè mới. Vào tới lớp, cả lớp vẫn cái không khí hôm nào, tấp nấp ồn ào nhưng hình như có chút gì đó... lạ lẫm và... tẻ nhạt. Đặt cặp xuống bàn với không khí hạnh phúc, sướng vui, giường như em chẳng cảm nhận được cái sự lạ lẫm ấy. Chủ động đi bắt chuyện với các bạn, ai cũng chỉ cười một cái tẻ nhạt rồi kiếm cớ... trốn. Vẫn vui vẻ (vì em là 1 con lắm mồm mà :() về chỗ ngồi của mình, mỉm cười một cái thật tươi trước khi bắt đầu buổi học mới. Tiết Toán là tiết một, ngồi đợi thấy giáo lên, im lặng. Thầy bước vào và chê lớp bẩn trong khi bàn em đã nỗ lực quét, quét xong lớp lại tới cổng chỉ để thầy có cái nhìn tốt về lớp mình trong buổn học đầu tiên thế mà... Em đã không được vui lắm suốt từ lúc ấy, đến lúc học, lớp quá trầm không có ai phát biểu bài, thầy giáo gọi em tuy là biết cách làm nhưng với cách lý giải của thầy em không biết phải giải thích thế nào về cách làm bài tập ấy cả. Thầy cho ngồi xuống nhưng bạn bè em bắt đầu bàn tán rằng là bố mẹ nó làm hộ, nó xem sách giải,... chính người bạn thân nhất còn nói em như vậy em chẳng còn biết giải thích thế nào nữa. Bài đó là em tự làm nhưng bị nói là chép sách tham khảo ngay từ lần đầu tiên em cảm thấy rất buồn và tủi khi chẳng có ai tin mình. Bạn em chép bài ầm ầm sao chẳng có ai nói, cứ nhắm em mà nói, chẳng nhẽ cái gì "đáng" bị soi mói là soi em hết sao? Em hơi bất mãn và buồn. Ra chơi bọn bạn ùa đến, chúng nhìn em với ánh mắt như nói lên tất cả sự coi thường và khinh bỉ, như em đáng xấu hổ lắm mà mặt cứ "trơ" ra đó :)(() Khi cuối giờ, cô giáo hỏi: "Bạn nào học giỏi nhất lớp?" có đứa nói lớp trưởng, có đứa nói em, em cảm thấy buồn lắm. Kết thúc giờ học, em đạp xe về nhà trong tâm trạng hỗn loạn, em đã khóc suốt cả buổi tối vì cái chuyện ở lớp. Em chẳng muốn học hành, chẳng muốn gặp bạn bè gì nữa, em trở nên ghét mọi người, chẳng tiếp xúc với ai, suốt ngày vùi đầu vào chăn ngủ. Cho tới khi mẹ em biết chuyện và cảm nhận được sự khác biệt của em trong thời gian qua, vậy có ai biết mẹ em đã nói gì với em không? Mẹ em nói rằng: "Sau 3 tháng hè, khi gặp lại bạn bè ai cũng có chút bỡ ngỡ, cái này con biết nhưng con vẫn cảm thấy chạnh lòng, phải không?" Em khóc sướt mướt như không biết trời đất là gì, mẹ em nói tiếp: "Con phải cố gắng lên, cố gắng vượt qua những cảm xúc, tâm trạng không đáng có này, con tủi thân, mẹ biết nhưng con phải học thật giỏi để thực hiện ước mơ của mình, con hiểu không?" Em gật đầu nhưng vẫn khóc, giường như em hiểu được điều gì đó mà... không lý giải được. Từ lúc ấy em mới biết mẹ thương mình và hiểu mình tới nhường nào. Mẹ ơi con cảm ơn mẹ, vì lời khuyên và vì mẹ đã hiểu con. :D

Mẹ ơn con yêu mẹ nhiều lắm, câu nói của mẹ làm con nhớ mãi, thỉnh thoảng con nghĩ lại vì thấy nó là động lực giúp bản thân vươn lên cố gắng hơn.


@Nhéo: thằng tua rua ******** khởi đầu nói tớ thế đấy, thật xấu hổ khi 1 ng` bạn như vây!
 
Last edited by a moderator:
C

congaigiaitoan_5

Bài văn rất thực

câu kéo còn đôi chỗ vụng;)) có lẽ đây là một kỉ niệm mà cậu nhớ nhất(hihi), có một người mẹ hiểu con như vậy thì thật vui biết nhường nào phải ko:)

tớ nghĩ việc thằng tua rua khùng điên *** nát kia nói xấu cậu thì kệ mặc nó, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân hihii

cả lớp cậu chép thì cậu xoáy lại>.<, tụi nó mà đụng đến việc :" ê hôm đó có con nào chép sách giải đó bây..." thì lập tức phảng kháng lại "chả biết ai hơn ai đâu..";))

tớ đá xoáy giỏi lắm nè=))

caauj vui lên thì được rồi, cảm ơn nhiều về bài văn nhá!^^
 
C

congchuatuyet_2009

Bài văn rất thực

câu kéo còn đôi chỗ vụng;)) có lẽ đây là một kỉ niệm mà cậu nhớ nhất(hihi), có một người mẹ hiểu con như vậy thì thật vui biết nhường nào phải ko:)

tớ nghĩ việc thằng tua rua khùng điên *** nát kia nói xấu cậu thì kệ mặc nó, quân tử không chấp kẻ tiểu nhân hihii

cả lớp cậu chép thì cậu xoáy lại>.<, tụi nó mà đụng đến việc :" ê hôm đó có con nào chép sách giải đó bây..." thì lập tức phảng kháng lại "chả biết ai hơn ai đâu..";))

tớ đá xoáy giỏi lắm nè=))

caauj vui lên thì được rồi, cảm ơn nhiều về bài văn nhá!^^

Nói vụng là không đúng đâu nhớ, khi đọc lại cái bài nầy tớ mới nhận ra là bài viết của tớ không rõ nội dung chính, gặp đâu kể đấy ( mặc dù đây là sự thật :() Ở phần đầu lẽ ra nên nói về mẹ nhiều hơn và để phía cuối ko bị coi là gặp đâu kể đấy, cái nầy như hợ bị lạc đề!
 
Y

yumi_26

Vì mình ko giỏi văn lắm nên bài văn sau ko được hay lắm:
*Kỷ niệm về bà em:
Kì nghỉ hè bao giờ cũng là dịp cho mọi người đi tham quan. Riêng em, em chỉ thích được về quê thăm ngoại để được tận hưởng những ngày tháng êm đềm.
Bao giờ đến nơi, bà cũng cười đôn hậu, vui vẻ đón em vào nhà. Ở đó, bà thường nấu rất nhiều món ngon cho em ăn, nhất là món "cá bống kho nước dừa". Tuy món ăn hơi dân dã nhưng mang đậm tính quê hương của người dân Quảng Ngãi quê em. Tối tối, thích nhất là được nằm trong vòng tay âu yếm của bà để nghe bà kể chuyện cổ tích(he..he..xạo đó, bây giờ chỉ thích đọc truyện tranh thôi). Giọng bà lúc thì trầm, lúc thì bổng, lúc dịu dàng, lúc mạnh mẽ làm em như cuốn theo vào câu chuyện.
Tính bà tuy rất hiền nhưng cũng rất nghiêm khắc. Bà tập cho em từ những công việc nhỏ nhặt nhất đến những việc khó hơn. Tuổi già không làm cho bà trở thành người lúc nào cũng sợ việc nặng nhọc, cơ cực. Bà còn dạy em cách làm người, con ngoan trò giỏi.
Em yêu bà lắm. Đối với em, bà mãi mãi là một bà tiên hiền hậu đanh ban phúc lành cho đứa cháu của mình, một đứa cháu luôn nhớ về kỉ niệm êm đẹp của một bà tiên kính mến.
 
C

connhagiau_ht

vi du ke ve ki niem vs ban than nhu lo doc trom so nhat ki , gay ra mot loi lon ............. nhjeu lem ! kj niem cua tụ dang nho doa la doc trom nhat ki doa :
Hôm nay đến phiên tôi trực nhật lớp,tôi phải ở lại để nhặt nhưng mẩu giấy vụn ở ngăn bàn..Đi đến chỗ ngồi của thảo,tôi nhin` thấy có quyển nhật kí màu xanh nõn có hình chú thỏ trông rất đẹp,thấy vậy nên đem cho vao cặp.Về nhà,tôi thấy tò mò về nhật kí quá,không biết trong dó có gì.Nhưng rồi lại suy ngẫm không thể tò mò chuyện riêng tư của người khác được,nhưng thoáng sau bị kích thích bởi trí tò mò nên tôi mạo muội giở ra xem.Chợt 1 tấm ảnh rơi ra ngoài,tôi nhặt lên và sững sờ khi thấy đó là tấm anh của tuấn-lớp trưởng llớp tôi.Cạnh đó là các dòng chữ bằng bút bi xanh:".....Mình cảm thấy thích tuấn mất rồi,sao ánh mắt cậu ấy nhìn mình lại ngọt ngào đến thế.Không phải là bây giờ mà là từ hồi lớp 3,mình chơi với tuấn mới vui làm sao...."ngày 12-11"......mình đã viết thư tỏ tình với bạn ấy,tưởng rằng cậu ấy cũng thích mình nhưng đâu phải,tuấn đã nói cậu ấy không thich mình và nói chỉ nên giữ mức độ là bạn bè.Mình đã rất đau khổ......."

Sáng hôm sau đến lớp,tôi đưa trả thảo quyển nhật kí,thảo cầm lấy và hỏi:"Cậu đã đọc nó đúng không?"Vốn là người thật thà,khi nhin` vào con mắt cua thảo tôi không thể giấu và đành thú nhận.Tôi lại nhìn thấy mắt cậu ấy hạ xuống,bước đi mà không nói 1 lời.Hôm sau,hôm sau nữa,thảo vốn chơi rất thân với tôi nhưng lại câm lặng,chỉ ngồi một góc bàn im ru.Tôi cảm thấy thật hối hận,tại sao chỉ vì trí tò mò vậy mà đã đánh mất tình bạn quí giá.Rồi cũng đến đợt nghỉ hè,và thật bất ngờ khi thảo đã chuyển trừong ngày hôm ấy mà không nói cho tôi dù chỉ 1 lời

Mấy năm nay khi tôi đã học lớp 9 rồi nhưng hình ảnh về cô bạn thân thiết vẫn luôn ánh lên trong tôi và mặc cảm tội lỗi ấy vẫn còn đó


______________________________

Gợi ý 2:


Hôm nay đến phiên tôi trực nhật lớp,tôi phải ở lại để nhặt nhưng mẩu giấy vụn ở ngăn bàn..Đi đến chỗ ngồi của thảo,tôi nhin` thấy có quyển nhật kí màu xanh nõn có hình chú thỏ trông rất đẹp,thấy vậy nên đem cho vao cặp.Về nhà,tôi thấy tò mò về nhật kí quá,không biết trong dó có gì.Nhưng rồi lại suy ngẫm không thể tò mò chuyện riêng tư của người khác được,nhưng thoáng sau bị kích thích bởi trí tò mò nên tôi mạo muội giở ra xem.Chợt 1 tấm ảnh rơi ra ngoài,tôi nhặt lên và sững sờ khi thấy đó là tấm anh của tuấn-lớp trưởng llớp tôi.Cạnh đó là các dòng chữ bằng bút bi xanh:".....Mình cảm thấy thích tuấn mất rồi,sao ánh mắt cậu ấy nhìn mình lại ngọt ngào đến thế.Không phải là bây giờ mà là từ hồi lớp 3,mình chơi với tuấn mới vui làm sao...."ngày 12-11"......mình đã viết thư tỏ tình với bạn ấy,tưởng rằng cậu ấy cũng thích mình nhưng đâu phải,tuấn đã nói cậu ấy không thich mình và nói chỉ nên giữ mức độ là bạn bè.Mình đã rất đau khổ......."
Sáng hôm sau đến lớp,tôi đưa trả thảo quyển nhật kí,thảo cầm lấy và hỏi:"Cậu đã đọc nó đúng không?"Vốn là người thật thà,khi nhin` vào con mắt cua thảo tôi không thể giấu và đành thú nhận.Tôi lại nhìn thấy mắt cậu ấy hạ xuống,bước đi mà không nói 1 lời.Hôm sau,hôm sau nữa,thảo vốn chơi rất thân với tôi nhưng lại câm lặng,chỉ ngồi một góc bàn im ru.Tôi cảm thấy thật hối hận,tại sao chỉ vì trí tò mò vậy mà đã đánh mất tình bạn quí giá.Rồi cũng đến đợt nghỉ hè,và thật bất ngờ khi thảo đã chuyển trừong ngày hôm ấy mà không nói cho tôi dù chỉ 1 lời
Mấy năm nay khi tôi đã học lớp 9 rồi nhưng hình ảnh về cô bạn thân thiết vẫn luôn ánh lên trong tôi và mặc cảm tội lỗi ấy vẫn còn đó

____________________________________________
doa ! chuc pan lam bạ tot hek !
 
C

connhagiau_ht

tiep nek !:
Một ngày vừa buồn nhưng cũng vừa vui...

Buồn vì làm bài kiểm tra Hóa hum nay tệ ơi là tệ... chán chết đi được, đầu óc bả đậu quá đi ... Vui vì làm Văn và Lý đều ok... và còn được xem hình của V nữa, chao ôi, đó là niềm vui lớn hơn cả...

Môn Văn, cái môn chủ đạo của tôi... Hôm nay cho đề, một cái đề mà tôi nghĩ rất hấp dẫn, rất hay và tôi hết sức đầu tư cho nó... Chuẩn bị về mặt tư tưởng thôi chứ hok làm ra giấy... bình thường đã vậy...

Khi ngủ trưa dậy, tôi bắt đầu suy nghĩ nhưng nói đúng hơn thì tôi đã nghĩ trước rồi, đề bài là: Hãy kể lại một lần em trót xem nhật kí của bạn... Khá hay chứ nhỉ... tôi nghĩ ngay đến con bạn chết vì tai nạn giao thông 3 năm về trước cùng với những suy nghĩ của nó do tôi nghĩ ra... nhưng sau đó lại là một câu chuyện khác được tôi tưởng tượng, chế tác ra sau 1 tiếng đồng hồ... ngủ...

Nat, một cô học trời mới vô trường, lạnh lùng... rất lạnh lùng (lấy ý tưởng từ Vinh)... tôi rất muốn kết bạn với Nat, vì Nat dễ thương và rất thông minh. Một ngày kia Nat đến làm quen và kết bạn với tôi... Ngày qua ngày, Nat với tôi trở thành đôi bạn thân. Mọi tâm sự của tôi, tôi đều kể Nat nghe, Nat luôn lắng nghe và động viên, khuyên răn, an ủi tôi...Nat quan tâm tôi nhiều thứ nhưng Nat chưa bao giờ kể tôi nghe tâm sự cũng như suy nghĩ của mình...Một ngày kia, Nat phải nhập viện vì tai nạn giao thông. Tôi đến bệnh viện và cùng về nhà với người giúp việc của Nat để lấy một số vật dụng cá nhân cho cố ấy... Và tôi đã đọc nhật ký của Nat...Thật ra, Nat tiếp cận tôi vì năm xưa anh hai Nat vì cứu tôi nên đã chết trong vụ giao thông lần ấy, và Nat muốn quen biết tôi để hại tôi... Lúc đầu là vậy nhưng sau đó thì Nat cảm thấy tôi là người tốt nên ân hận và vứt bỏ cái suy nghĩ ấy đi... Trùi, rùi vô tư diễn biến tâm trạng... đó là nghề của tui... sau đó Nat xuất viện và chúng tôi mãi là bạn của nhau...

Đáng lí ra tôi sẽ cho Nat chết để có điều kiện về nhà Nat, cái đó sẽ hay hơn nhưng tôi hok muốn cả hai anh em đều chết... tôi hok muốn vì Nat, hình tượng tôi xây dựng quá giống... V...

Tôi hok nghĩ có ngày tôi và V lại trở nên thân thiết đến vậy, tôi chỉ quen V qua mạng mà tôi là ng` làm quen trước mới ác ... V sống nội tâm kinh khủng, V rất giàu suy nghĩ nhưng V nói rằng mình hok có bạn...V tâm sự với tôi...Lúc đầu V có xem tôi là ng` để thổ lộ tâm sự đâu...Nhưng sau đó thì có vẻ cở mở hơn... Nhưng...

Tôi sợ mình phải giống Unr, người bạn mà V nhẫn tâm bỏ quên,... Tôi hok muốn làm bạn của V là thế... tôi chỉ muốn dưới góc độ là ng` quen, ừ chỉ là ng` quen... tôi hok muốn bị tổn thương vì tôi thương V lắm...

Ngày hôm nay cũng vậy... cứ cho nó là may mắn... cứ cho là tôi may mắn... tôi hok nghĩ mình sẽ là bạn của V...

________________________________________

Gợi ý 4:


Tôi vẫn còn nhớ, ngày đầu tiên đến trường, tôi đã được người ta dạy rằng “Nhà trường, lớp học là mái nhà thứ hai, và tất cả những thành viên trong một lớp đều là người trong một gia đình”, và câu nói đó đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi, cho đến bây giờ, khi tôi đang học năm cuối cấp 2. Năm học này của tôi, nó có một điều gì đó mới mẻ, khi có một cậu học sinh mới chuyển đến. Cậu ta tạo cho tôi một cảm giác gì đó thật khó hiểu, có lẽ bởi vì trong lớp học, cậu là một người ít nói, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng thoáng pha lẫn một ít buồn bã, cậu ta có rất ít bạn bè, và tôi lại may mắn là một trong số ít đó, khi cậu ta là người ngồi cùng một bàn với tôi. Tôi luôn cố gắng tạo nên một mối quan hệ như những người trong gia đình với cậu ta, nhưng có vẻ mọi cố gắng của tôi đều bị cậu ấy hòa vào những cơn gió và thổi bay về một nơi nào đó. Điều đó khiến tôi cảm thấy chán ngấy cậu ta, và dần dần, những thiện cảm về cậu cũng biến mất trong tôi, mà thay vào đó là những suy nghĩ ko mấy hay ho về cậu.
Và rồi một ngày nọ, người thầy của chúng tôi đã trao cho chúng tôi một nhiệm vụ, đó là làm một bài thuyết trình về môn Hóa, một môn mà tôi ẹ nhất, và cũng là môn mà cậu ta đứng trong hàng top của trường. Tôi đành phải đến nhà cậu ta để cùng làm bài thuyết trình này, và việc này đã vô tình giúp tôi và cậu ta trở thành những người bạn thân thiết, hoặc hơn cả thế.

Tôi đến nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những chiếc lá mang sắc vàng đang dần dần rơi xuống và che phủ lấy con đường đi. Theo sự hướng dẫn của cậu, tôi đã tìm ra địa điểm mà mình cần đến, nó nằm trên một con phố nhỏ hẹp, vắng vẻ và thật yên tĩnh. Nhà của cậu ta khá to, và nó mang nét cổ kính nào đó mà tôi ko biết dc, xung quanh nhà cậu là những hàng cây kiểng, với đủ loại, dc tạo dáng rất đẹp, tôi chắc là nó phải do một bàn tay tài hoa làm nên.
Tôi bước đến bậc thềm và gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa bằng gỗ, cậu ta bước ra, với một vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, và lịch sự mời tôi bước vào nhà. Tôi lặng lẽ bước vào, và nhận ra căn nhà hoàn toàn không có người thứ ba, nhưng điều đó ko làm tôi bận tâm bằng cách bày trí trong nhà cậu, nó dc bày trí hoàn toàn theo phong cách của quý tộc phương Tây, tôi thầm nghĩ có lẽ cha mẹ cậu ta phải là những người rất tinh tế và lãng mạn.
Vào phòng cậu, tôi lại càng bất ngờ hơn khi căn phòng của cậu hoàn toàn bình thường, không hề có gì khác biệt mấy so với những cậu bạn mà tôi từng biết đến. Và chúng tôi bắt đầu làm bài, với sự hướng dẫn của cậu, tôi nhận ra cậu ta thật sự thông minh, ít ra là hơn tôi rất nhiều trong môn học này. Khi chúng tôi hoàn thành dc khoảng 1/3 bài viết, thì có tiếng chuông điện thoại reo, cậu ta tất tả chạy xuống nhà, và nhanh chóng quay lại. Cậu ta bảo rằng, cậu ta có chuyện gấp cần phải ra ngoài, và nếu muốn, tôi có thể ở lại, khi ra về hãy khóa cửa lại giùm cậu ta, và tôi đã ở lại, một mình trong phòng cậu.

Trong phòng cậu, ko có quá nhiều thứ khiến tôi để tâm đến, chỉ trừ một thứ, đó là một cuốn sổ nhỏ, màu đen, dc xếp cẩn thận ở trên bàn cậu, và tôi đoán nó là một cuốn nhật ký. Tôi tự nhủ là không dc xem, vì điều đó là xâm phạm đến sự riêng tư của cậu ta. Nhưng sự đời mấy ai có thể cưỡng lại trí tò mò của chính bản thân, tôi đã lật ra những trang giấy đầu tiên của cuốn nhật ký, và những gì dc ghi trong đó đã khiến tôi hết sức kinh ngạc về người bạn học lạnh lùng, ít nói và giỏi giang của mình.
Những trang nhật ký đầu tiên cùng với những hàng chữ nhỏ nhắn, ngay hàng hiện lên trước mắt tôi

"Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, lần đầu tiên mình viết nhật ký, và cũng có lẽ, cuốn nhật ký này sẽ là người bạn tâm tình với mình trong quãng thời gian dài còn lại, bởi vì người duy nhất quan tâm đến mình đã không còn nữa, đó là mẹ mình, bà đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông mà bà không phải là người có lỗi.
Mất đi mẹ, mình cảm thấy như mất đi một phần cuộc sống, rồi đây, sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những buổi sớm mai, sẽ còn ai làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và còn ai cho mình ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy yếu đuối...
Mất đi mẹ, mình như mất tất cả, bởi vì người cha chưa từng một lần bế đứa con, cũng như chưa từng một lần ôm hôn đứa con này, ông ta chỉ biết làm một việc duy nhất, đó là gửi tiền về cho mẹ con mình, và có lẽ đối với ông như thế là đã hoàn thành trách nhiệm một người cha
......"

Đọc đến đây, bất giác đôi hàng mi của tôi lại hơi ươn ướt, có lẽ bởi tôi là một đứa con gái đa cảm nên dễ bị rung động vì những chuyện như thế này, và tôi lại tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, và những dòng chữ tâm sự chân thật của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tôi.

"Hôm nay buồn thật, những việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xảy ra ngoài ý muốn của mình, giờ đây mình chỉ ước ao, có một người có thể ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có một bàn tay để mình nắm lấy, cho mình thêm chỗ dựa...
Nhưng có lẽ tất cả sẽ ko bao giờ trở thành hiện thực"

Tôi vẫn tiếp tục, trong sự tò mò và thương hại người bạn của mình

"Thật đáng sợ, mình dần nhận ra mình ko còn là chính mình, ko biết từ bao giờ, mình đã trở nên xa lánh với bạn bè, trở nên là một kẻ ít nói, và vô cảm với mọi thứ xung quanh, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời xa khỏi gương mặt mình...
Có những lúc, mình chỉ muốn dc khóc thật to nhưng lại không thể, liệu trên đời có gì đau khổ hơn thế không"

Và đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi như òa khóc, vì đã hiểu nhầm người bạn của mình

"Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,...tất cả dường như đều muốn trở nên thân thiện với mình, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể cười đùa và hòa đồng với tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên cười như thế nào rồi.
Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy thật không phải khi đã vô hình từ chối mọi cô gắng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây...."

Những dòng nhật ký này, như những lời tâm tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, chân thành và đầy những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã nỗ lực hơn rất nhiều để có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta mọi điều, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình bạn ra đời, và có thể còn hơn thế nữa. Giờ thì còn ai bảo đọc trộm nhật ký người khác là xấu nào, bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó mà thôi.
hj ! tren mang nhieu lam cac pan !!! ^^
 
C

connhagiau_ht

Trong ngăn ký ức ngày hôm qua của mình,tôi có thể quên nhiều thứ nhưng không thể quên lần trót xem trộm nhật ký của Mai .
Mai là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi.Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu Mai rất rõ .Mai xinh xắn và dễ mến:mái tóc dài đen mượt,cái miệng chúm chím thật đáng yêu.Mai thông minh,học giỏi và rất tình cảm với bạn bè .
Một lần tôi đến nhà Mai mượn sách.Mai đang mải làm bánh nên để tôi tự tìm.Cả một tủ sách khiến tôi hoa mắt.Tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệ sách,tôi tò mò lôi từ đó ra một quyển sổ nhỏ và mở ra xem.Không!Tôi vội vàng gập lại và định để vào chỗ cũ.Nhưng tôi lại ngập ngừng,tôi muốn biết thêm về Mai,muốn biết Mai ghi nhật kí như thế nào?Tôi không kìm được tay mình tiếp tục mở cuốn sổ và cũng không kìm được mắt mình đọc nó.Tôi đã cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào.“Trời ơi ! lẽ nào cuộc sống của Mai là như vậy ?”Bỗng tôi giật bắn mình,Mai xuất hiện ngay trước mặt.Tay tôi run bắn,cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất,tôi đứng trân trân,bất động,không nói được lời nào.Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng,đôi môi run rẩy đầy tức giận của Mai.Tôi vụt chạy đi,lòng nặng trĩu ..
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mai giận dữ như vậy.Tôi chạy,chạy như trốn ánh mắt ấy,tôi muốn khóc quá.Tôi rất sợ,sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi,sợ cả chính việc mình vừa làm.Về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại,thở hổn hển,bần thần ngồi xuống ghế,tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy ?Tại sao tôi không chiến thắng được sự tò mò của chính mình?Tại sao?Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất.Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên .
Đêm đó tôi trằn trọc mãi.Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp.Tôi suy nghĩ miên man,nhớ lại những trang nhật ký đầy nước mắt của bạn.Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng gia đình Mai không hề hạnh phúc,suốt ngày Mai phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ.Tôi không tin vào những gì mình đã đọc.Càng nghĩ,tôi càng thương Mai.Tôi tưởng tượng ra hình bóng Mai cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Mai rõ lắm.Tôi muốn chia sẻ cùng Mai,muốn an ủi và làm hoà với bạn.Nhưng tôi lo Mai vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào nữa bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau buồn mà Mai hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình.Cứ thế,suốt một đêm trường tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt…
Sáng hôm sau,tôi đến lớp một mình.Tôi tự nhủ lòng sẽ đến xin lỗi Mai nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng.Mặc dù vậy, tôi đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm sau và những ngày sau đó Mai không đến lớp.Vì hoàn cảnh riêng của gia đình,Mai đã chuyển về quê để học .
Mong rằng,sẽ có lúc tôi gặp lại Mai để xin lỗi bạn,và tôi cũng cầu mong những nỗi buồn của Mai sẽ vợi đi theo năm tháng.Tôi tin tưởng một tương lai rộng mở,sáng tươi sẽ đến với người bạn của tôi.Và tôi nữa,tôi tự hứa với mình sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu thơ !
day la mot bai lam chjnh chu doa ! doc xong nho cam on vs nha ! hj !!! $$$$
 
B

baby_adorable

Có lẽ trong cuộc đời của mỗi người đều có những kỉ niệm riêng với người thân của mình.Riêng tôi,tôi có kỉ niệm mà không bao giờ quên đó là những gì mà mẹ làm cho tôi bấy lâu nay.
Mẹ tôi là mọt người rát hiền từ.Mẹ có khuôn mặt trái xoan,mắt bồ câu,với một nụ cười rất dễ mến và đôi bàn tay dịu dàng của mẹ đã chăm sóc tôi bấy lâu nay.Đôi bán tay ấy đã chai lại vì mẹ đã làm những việc nặng để nuôi tôi ăn học.mẹ đã làm cho tôi nhiều nhưng tôi lại không có gi làm cho mẹ vui lòng cả,tôi chỉ biết đua dồi theo các bạn má không biết mẹ phái nặng nhọc thế nào .............................................................................
 
B

by_ihateyou

Theo tớ thì kỉ niệm và thời gian là những thứ quý giá nhất. Kỉ niệm không bao giờ dễ bị xoá nhoà theo thời gian.
Hãy viết những gì bạn đã từng trải qua. Có thể nó sẽ không hay hoặc không giống truyện cổ tích nhưng ít nhất đó là cảm xúc của bạn!
 
M

meocon0728

Đề : Hãy miêu tả người mẹ, lúc em bi ốm
Mẹ! Mỗi lần nghĩ đến công lao của mẹ, tôi lai khó trả lời. Mẹ là tia nắng sưởi ấm tâm hồn con, mẹ la ngọn gió quạt mát cho con mỗi khi chưa hè oi bức, là ngọn đèn thắp sáng đường con đi. Tóm lai, mẹ là người mà con yêu nhất.
Mỗi đến một hôm, tôi mới tìm ra câu trả lời về mẹ. Đó là một ngày nắng đẹp, bầu trời cao vời vợi, thỉnh thoảng có những đám mây trắng bồng bềnh trôi qua. Nhưng tiếc thay tôi lai bị ốm. Tuy không nặng lắm, nhưng nó cũng đủ làm tôi phải nghỉ học. Mẹ rất lo lắng, đôi mắt trĩu buồn nhìn tôi. Bàn tay ấm áp chai sần của mẹ nắm chặt đôi bàn tay bé bỏng của tôi. Từ sáng đến giờ người tôi nóng hầm hập, tôi nằm như bất động. Mẹ vẫn ngồi cạnh gường lấy khăn chườm cho tôi.Thỉnh thoảng lấy tay sờ lên trán tôi xem tôi còn sốt ko? Không khí nặng nề bao trùm khắp căn phòng. Thế rồi tôi từ từ mở mắt, mẹ mừng quá ôm chặt lấy tôi, đôi môi khẽ mỉm cười; Đôi lông mày lúc nãy nhíu lại giãn ra. Tôi biết rằng mẹ đã phần nào nhẹ nhõm. Mẹ bảo rằng, mẹ xuống nấu cháo, giọng nói diu dàng trìu mến làm sao! Nó làm cho tôi cảm thấy đỡ mệt. Suốt ngày hôm ấy tôi sũy nghĩ và đã tìm ra cau trả lời. Mẹ là người ko thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Một ngày đẹp trời, tôi bỗng khỏe hẳn. Tôi đi lại đủng đỉnh giữa sân, nhìn trời, nhìn đất. Bỗng một chiếc lá rụng bay lượn lờ rồi đáp xuống đất. Tôi chợt nghĩ có khi nào mẹ tôi sẽ có ngày như chiếc lá vàng nay không? Tôi hốt hoảng: chầm chậm chút! Thời gian ... ơi.
 
M

meocon0728

Câu chuyện về sự lựa chọn


Hai người nông dân rời quê đi kiếm sống. Một người muốn đi Thượng Hải, còn người kia muốn đi Bắc Kinh. Trong phòng chờ, họ đã thay đổi ý định, bởi vì họ nghe người xung quanh bàn luận rằng: Người Thượng Hải khôn ngoan lắm, người nơi khác đến hỏi đường, họ cũng thu lệ phí. Còn người Bắc Kinh thì thật thà chất phác, thấy ai không có cái ăn, không những họ cho bánh bao mà còn cho cả quần áo cũ nữa.
Người trước đây muốn đi Bắc Kinh nghĩ bụng, Thượng Hải hay hơn, chỉ đường cho người khác cũng có thể được kiếm tiền, thế thì chẳng có việc gì là không kiếm được tiền cả. May quá mình vẫn chưa lên tàu, nếu không đã đánh mất một cơ hội làm giàu.
Người trước đây muốn đi Thượng Hải nghĩ bụng, Bắc Kinh hay hơn, không kiếm được tiền cũng không bị chết đói. May mà mình vẫn chưa lên tàu đi Thượng Hải.
Thế là, họ gặp nhau tại quầy trả vé, người trước đây muốn đi Bắc Kinh đổi vé đi Thượng Hải, người muốn đi Thượng Hải đổi vé đi Bắc Kinh.
Người đi Bắc Kinh nhận thấy rằng, Bắc Kinh thật là tuyệt vời. Tháng đầu tiên, anh ta không phải làm gì cả, nhưng vẫn không bị đói. Không những anh ấy có thể uống nước lọc miễn phí trong đại sảnh của những nhà hàng lớn, mà còn được ăn các món miễn phí trong các siêu thị.
Người đi Thượng Hải phát hiện rằng. Thượng Hải quả là một thành phố có thể kiếm được nhiều tiền. Làm việc gì cũng có thể kiếm ra tiền. Chỉ đường cho người khác cũng có thể kiếm được tiền, bưng một chậu nước cho người khác rửa mặt cũng có thể kiếm được tiền. Chỉ cần chịu khó động não một chút, rồi chịu khó lao động là có thể kiếm được nhiều tiền.
Dựa vào kinh nghiệm và sự hiểu biết của mình đối với đất trồng, người đi Thượng Hải ra vùng ngoại ô lấy những bao đất, trộn lẫn với lá cây và cát, để bán (dưới danh nghĩa là đất trồng cây cảnh) cho người những người Thượng Hải yêu hoa mà chưa nhìn thấy đất trồng hoa bao giờ. Ngày đầu tiên, ông đi đi lại lại giữa thành phố và vùng ngoại ô tổng cộng 6 lần, kiếm được 50 nhân dân tệ. Một năm sau, nhờ vào loại “đất trồng cây cảnh” ấy, ông đã có một cửa hàng nho nhỏ. Sau nhiền năm đi lại trong các ngõ hẻm, ông nhận thấy: một số cửa hàng tuy được quét dọn sạch sẽ như chùi, nhưng biển hiệu lại rất dơ bẩn. Dò hỏi, ông mới được biết, đó là do những công ty vệ sinh chỉ chịu trách nhiệm lau chùi sàn nhà, mà không chịu trách nhiệm lau chùi bảng hiệu. Thế là, ông thành lập một công ty chuyên lau chùi bảng hiệu. Đến nay, công ty của ông có hơn 150 người, công việc làm ăn cũng được mở rộng từ Thượng Hải đến Hàng Châu và Nam Kinh.
Sau đó, ông đi tàu lên Bắc Kinh khảo sát tiềm năng của dịch vụ vệ sinh ở đây. Khi đến ga Bắc Kinh, ông thấy một người nhặt rác thò đầu vào toa giường mềm, xin vỏ lon bia. Khi ông đưa vỏ lon bia cho người đó, họ mới giật mình nhận ra nhau, hoá ra, 5 năm trước đây, họ từng đổi vé cho nhau.
Thành bại của con người nằm ở chỗ họ nhìn nhận thế giới và xác định chỗ đứng của mình như thế nào. Nếu bạn có những suy nghĩ tích cực, thế giới theo cách nhìn của bạn sẽ là điểm tựa tốt nhất để bạn hoàn thiện bản thân. Nếu bạn có những suy nghĩ tiêu cực và thái độ ỷ lại, thế giới theo cách nhìn của bạn chỉ có thể là vốn liếng để bạn tiêu xài phung phí. Những người luôn nhìn thấy và nắm bắt cơ hội ở bất cứ nơi nào thì rất ít khi thất bại.
 
M

meocon0728

Thương con! Cha mẹ nào không thương con ?
Nhưng thương con không phải là cha mẹ cứ cung cấp cho con thật nhiều những điều kiện vật chất, thế là đủ. Thương con là cha mẹ phải chỉ cho con một con đường, hướng dẫn cho con cách bước đi trên con đường đó, và thậm chí là tạo ra một ít khó khăn để con tự bước đi, sống.... , trải nghiệm.... và trưởng thành. Nếu cha mẹ chỉ cưng chiều con một cách quá đáng thì không chỉ người con mà cả cha mẹ cũng sẽ phải nhận những hậu quả của sự cưng chiều đó. Có gì đáng buồn hơn với cha mẹ khi con mình không thể tự sống thật tốt, thật có ích.

Thương bản thân mình, ai không thương bản thân mình?
Nhưng thương bản thân mình không phải là cứ cung cấp đủ thức ăn, nước uống, hay những giấc ngủ, đắm mình trong những thú vui, dục vọng... Thương bản thân mình là sống và không ngừng trải nghiệm, yêu thương và đón nhận yêu thương. Sống sao thật vui vẻ và thanh thản, và luôn phấn đấu để ngày càng sống tốt hơn... Nếu bản thân mình cưng chiều bản thân mình quá mức thì rồi chính bản thân mình sẽ phải nhận hậu quả ? Có gì đáng buồn hơn với bản thân mình là khi mình nhận ra: "Mình sống thật vô nghĩa"

Biết cách để tự yêu thương bản thân mình, đó là nghệ thuật sống ^!^
 
M

meocon0728

Tuổi thơ ai cũng có những kỉ niệm đẹp để gắn bó, yêu thương. Nhưng với em, gắn bó yêu thương nhất là con sông Tiên Hưng quê em.

Cũng giống như những con sông khác, con sông quê em cũng uốn lượn như một con rồng. Nó mang hương vị mặn mòi của vùng quê em, vùng quê có di tích lịch sử (đền thờTiên La), vùng quê địa linh nhân kiệt. Chính cài hương vị ấy đã gắn bó với em đến từng thớ thịt. Tuy con sông không rộng lắm nhưng nó rất dài. Buổi sáng khi ông mặt trời nhô lên thì dòng sông mặc chiếc áo lụa đào tha thướt, trưa về chiếc áo lụa đào ấy được thay bằng chiếc áo xanh biếc mới may, chiều về chiếc áo lại được dát vàng long lanh. đêm đến, sông mặc chiếc áo đen cài một vầng trăng vào giữa ngực và những ngôi sao được gắn vào dải áo như những dải kim cương.

Nước sông như dòng sữa ngọt tưới tiêu cho đồng ruộng, dòng nước mát luôn dang tay đón chúng em tắm mát, bơi lội nô đùa trong những ngày hè oi bức.

Con sông đã trở thành một phần máu thịt của quê hương em. Con sông đã chứng kiến bao kỷ niệm đẹp của tuổi thơ chúng em. Rồi mai ngày em sẽ lớn khôn, nhưng rồi có đi đâu xa chân trời góc biển em vẫn nhớ về quê em, những kỉ niệm với dòng sông sẽ vẫn còn mãi trong em.

cac ban ung ho cho minh nua nha
 
M

meocon0728

Tuổi thơ ai cũng có những kỉ niệm đẹp để gắn bó, yêu thương. Nhưng với em, gắn bó yêu thương nhất là con sông Tiên Hưng quê em.

Cũng giống như những con sông khác, con sông quê em cũng uốn lượn như một con rồng. Nó mang hương vị mặn mòi của vùng quê em, vùng quê có di tích lịch sử (đền thờTiên La), vùng quê địa linh nhân kiệt. Chính cài hương vị ấy đã gắn bó với em đến từng thớ thịt. Tuy con sông không rộng lắm nhưng nó rất dài. Buổi sáng khi ông mặt trời nhô lên thì dòng sông mặc chiếc áo lụa đào tha thướt, trưa về chiếc áo lụa đào ấy được thay bằng chiếc áo xanh biếc mới may, chiều về chiếc áo lại được dát vàng long lanh. đêm đến, sông mặc chiếc áo đen cài một vầng trăng vào giữa ngực và những ngôi sao được gắn vào dải áo như những dải kim cương.

Nước sông như dòng sữa ngọt tưới tiêu cho đồng ruộng, dòng nước mát luôn dang tay đón chúng em tắm mát, bơi lội nô đùa trong những ngày hè oi bức.

Con sông đã trở thành một phần máu thịt của quê hương em. Con sông đã chứng kiến bao kỷ niệm đẹp của tuổi thơ chúng em. Rồi mai ngày em sẽ lớn khôn, nhưng rồi có đi đâu xa chân trời góc biển em vẫn nhớ về quê em, những kỉ niệm với dòng sông sẽ vẫn còn mãi trong em.

cac ban ung ho cho minh nua nha
Nỗi mất mát, đau đớn đang cuốn chặt bước đường đi tìm ánh sáng cho cuộc đời của cậu bé Nguyễn Trường, xóm Hải Thịnh, xã Thiên Lộc, huyện Can Lộc, Hà Tĩnh.

Sinh năm 1992, Trường là con trai út trong gia đình có 6 chị em. Mới 3 tuổi, mẹ Trường đổ bệnh nặng rồi qua đời. Nỗi đau mất mẹ chưa nguôi thì ít tháng sau Trường xuất hiện chứng bệnh đau mắt. Nghe người thân của Trường kể lại, chứng đau mắt của cậu bé mồ côi mẹ càng nặng hơn khi bố Trường nghe theo lời thầy lang, dùng mật ong nguyên chất nhỏ vào mắt em.

Mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn với Trường sau khi được chữa trị bằng phương thuốc ấy. Hai mắt của em bị bong giác mạc rồi mù hẳn. Dù nghèo khó nhưng bố Trường đã chắt chiu, vay mượn đưa em đến nhiều bệnh viện, nhưng đến đâu bệnh viện cũng lắc đầu vì chứng bệnh quá nặng. Trường trở nên tuyệt vọng, tự ti với bạn bè.

Tuy nhiên, mỗi lúc ở vào thời điểm tuyệt vọng nhất bố em và người thân đã ở bên cạnh. Trường đã tìm thấy ánh sáng cuộc đời thông qua những câu chuyện về tấm gương vượt lên số phận của rất nhiều người cùng cảnh ngộ. Đó cũng chính là động lực để Trường có thêm nghị lực tìm ánh sáng cho đời mình.

Không có ánh sáng từ đôi mắt nhưng Trường lại sở hữu trí thông minh thiên bẩm và được thầy yêu bạn mến. Tại Thiên Lộc không có lớp học dành riêng cho học sinh khiếm thị nên suốt 9 năm qua Trường đành chấp nhận học chung với lớp học bình thường bằng chữ Brai.
Cậu học trò mù đã khiến bạn bè, giáo viên phải khâm phục khi kết quả học tập tốt. “Nhiều năm dạy dỗ, theo dõi từng bước đi của Trường, tôi biết Trường nhớ và giải rất nhanh các bài tập. Năm nào em cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi”, một giáo viên tại trường PTCS Thiên Lộc nhận xét về cậu học trò đặc biệt của mình như thế.


Trường luôn được bạn giúp đỡ mỗi khi đến lớp

Đang nỗ lực vượt lên thì nỗi đau lại ập xuống đầu cậu học trò mù khi người bố vốn là thương binh - chỗ dựa lớn nhất của đời em - đã ra đi mãi mãi sau cơn tai biến vào đầu năm 2008 này.

Mất bố, Trường sống cùng anh trai mới 17 tuổi trong căn nhà nhỏ bé. Bốn chị gái đầu của em đã lập gia đình, nhưng các chị của Trường cũng vất vả, người vào Nam kiếm sống, người ở lại làng làm nông. Cuộc sống làm thuê nặng nhọc, gánh nặng cơm áo gia đình nên các chị gái cũng chẳng giúp được gì nhiều cho em ngoài những lá thư đẫm nước mắt.

Chúng tôi ghé thăm căn nhà bé nhỏ của anh em Trường tại xóm Hải Thịnh khi tiếng trống buổi học đầu năm vừa dứt. Đống cát lớn trước nhà mà bố Trường chưa kịp xây cất thay cho căn nhà cấp 4 xiêu vẹo vẫn còn nguyên. Ngôi nhà cũng còn nguyên bàn thờ của người bố chưa dứt tang. Chỉ có chút ấn tượng duy nhất trong căn nhà thiếu bàn tay người mẹ và sửa soạn của người cha đó là sự sạch sẽ, ngăn nắp đến khó tin. Còn lại, ngôi nhà không có một thứ gì đáng giá. Vẫn chiếc giường trải chiếu, vẫn bộ bàn ghế ăn cơm, nhưng đấy là những vật dụng Trường và anh trai vá víu, tạm bợ sống qua ngày.

Hoàn cảnh vất vả, neo đơn, anh em Trường tự động viên nhau vượt qua khó khăn. Dù không nhìn thấy, nhưng để có cái ăn Trường vẫn cáng đáng chuyện cơm nước, giặt giũ, trồng rau để anh đi làm thuê kiếm gạo.

Miếng ăn còn đứt bữa, áo quần, sách vở đến trường chủ yếu bằng hỗ trợ, giúp đỡ của nhà trường, bạn bè, nghe Trường tâm sự mới thấy em còn thiếu nhiều thứ để có thể tìm cho mình chút ánh sáng của tương lai.

nho nhan xet that tinh nha
 
M

meocon0728

Đề : Tả về người thân của em
Ngoài tình yêu thương bao la của bố mẹ dành cho, em còn được sống trong tình yêu thương của bà nội nữa. Đêm nào em cũng đi vào giấc ngủ một cách ngon lành bởi những câu chuyện cổ tích thần kì của bà. Vậy mà giờ đây, bà của em đã mãi mãi đi xa...
Bà ơi!Cháu làm sao có thể quên được hình bóng thân thương, khuôn mặt hiền từ, làn da nhăn nheo, đôi mắt mỏi mòn của bà bởi bà đã hi sinh cả đời cho con, cho cháu. Bà đã an ủi, động viên cháu, cho cháu từng quả táo, quả lê, kể cho cháu nghe những chuyện " ngày xửa, ngày xưa "... Vậy mà bây giờ bà đã đi về với tổ tiên nơi suối vàng. Bà ơi, cháu còn nhớ lần bà bị ốm, cả gia đình họ nội, họ ngoại đều hết lòng quan tâm chăm sóc cho bà. Mọi người đi tìm thầy thuốc giỏi, lo lắng chữa trị cho bà để chóng khỏi. Ai cũng mong bà mau lành bệnh. Còn cháu, cháu chẳng biết làm gì, chỉ biết ngồi bên bà, áp bàn tay gầy gầy, xương xương của bà vào lòng mà nước mắt tuôn trào. Bà gầy và yếu đi nhiều. Cả gia đĩnh xúm quanh bà, mắt ai cũng đỏ hoe. Vậy mà bà chỉ muốn một mình cháu bón cháo cho bà thôi vì bà cưng cháu nhất. Cháu run run bón cháo cho bà từng thìa cháo nhỏ, hai hàng lệ cứ lăn dài trên má. Bà thì thào: " Cháu đừng khóc, bà còn sống, còn phải sống để tận mắt thấy cháu lớn lên từng ngày chứ ". Nghe bà nói, cháu òa lên khóc nức nở. Thế rồi, đêm hôm đó, bà đã ra đi. Cả nhà đều vì thương tiếc bà.
Bà ơi! Đối với cháu, bà vẫn còn sống mãi. Cháu sẽ luôn là cháu ngoan của bà. Cháu chẳng bao giờ quên được tình yêu thương ba la như trời biển của bà đâu, bà ơi!


:Mfull: chao cac ban
:M09: sao kh ai mun ket ban zoi minh zay ta
 
M

meocon0728

Đề : Kể những ki niệm thời ấu thơ.
“Thời thơ ấu, mỗi khi nhắc đến ba từ ấy, trái tim em lại thổn thức. Bao nhiêu kỉ niệm tuôn trào nhưng chỉ có những cách diều là em nhớ mãi. Ôi! “những cánh diều” thuở nào.
Nhớ những buổi trưa hè, lũ trẻ trong làng tụ tập lại thả nhiều thi. Chúng chạy lấy trớn để những cơn gió nồm nâng cánh diều lên. Ôi! Hạnh phúc biết bao khi thấy con diều của mình từ bay lên, đùa giỡn với cơn gió. Em cùng mấy đứa bạn trong xóm cùng nhau hò hét tranh đua. Có đứa diều tốt, bay cao nhất, nó cứ nổ mãi. Rồi khi có một con diều nào đó vươn lên đứng nhất thì mặt nó tức lắm, có gắng đánh rớt con diều đáng ghét kia. Có anh không may sở hữu một chiếc diều dỏm. Vừa lên trời đã chống mũi xuống đất. Có chiếc chạy hụt hơi mà chỉ quay tròn. À, mà nói vậy chứ không phải thứ hạng cánh diều chỉ dựa vào diều tốt hay dỏm mà một phần còn nhờ tài nghệ của dân thả diều. Trong lúc thả với tay điêu nghệ, em đã được chúng chỉ cho vài chiêu nâng diều. Nào là khi diều rơi thì giựt giựt đôi tay, nào là khi thả diều thì phải cầm theo keo và một ít dây diều. Nếu thấy hôm ấy gió mạnh thì gắn thêm một đoạn dây vào dây diều, còn nếu gió nhẹ diều bay không nổi thì gở một ít dây ra cho nó nhẹ… Nhờ những kinh nghiệm quý báu đó mà thi thoảng em cũng được biệt hiệu “vua thả diều”. À, mà hình như em chưa nói cái chuyện này thì phải, chả là khi cuối buổi thả, diều nào bay cao nhất thì người thả sẽ được cái biệt hiệu quý báu ấy.
Bây giờ, cánh diều thuở nào đã bị xếp xó để nhường thời gian cho những cua kèm liên hồi. Tuy rằng, em không còn được chạy nhảy trên cánh đồng đầy rơm rạ nữa. Những cảm giác bay bổng cùng cánh diều sẽ không bao giờ phai nhạt trong kí ức của em
mãi mãi…

o=&gt; =(:)confused :mad:};-[
 
Last edited by a moderator:
M

meocon0728

:khi (24): :khi (152): :khi (67)
:Đề : Kể lại một kỉ niệm đối với thầy hoặc cô giáo mà em yêu quí
Nếu có ai hỏi: “Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai ?” Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Đó là thầy Nha”. Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.
Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,… chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, khi tới giờ tập viết – tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:
- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy.
Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:
- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!
Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:
- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.
Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:
- Thăng em, em có chuyện gì thế?
Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:
- Thưa th…â…ầy, chuyện ngày hôm qua em…
- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?
Em bật khóc:
- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của … bàn tay trái ạ.
Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:
- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.
Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.
Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời

:khi (152): :khi (12):

:khi (32): ung ho cho minh di ma
 
Last edited by a moderator:
M

meocon0728

Bạn thử tham khảo cảm xúc của 1 bạn bên Lam sơn xem thế nào nhé!

Hôm nay, trường Lam Sơn khai giảng năm học mới.
Đã 5 năm em rời xa trường, 5 năm em khoác bỏ chiếc áo đồng phục, 5 năm em không còn được tham gia vào ngày tựu trường nữa. 5 năm với bao nhiêu đổi thay, bao nhiêu biến cố cuộc đời.
Cũng ngày này cách đây 8 năm, em giống như các em học sinh đang học lớp 10 trường Lam bây giờ, ngơ ngác bước vào cánh cổng trường. Lần đầu tiên ấy, em thấy trường của ta thật đẹp, thật hoành tráng. Em vui lắm. Mọi thứ đều rất mới lạ, đầy bí ẩn đối với em,em thích thú khám phá dần dần. Từ những bộ bàn ghế chắc chắn tới chiếc bảng màu xanh lần đầu tiên em thấy. Cả những bạn cùng lớp xinh xắn, hay các anh chị khóa trên chững chạc. Tất cả đều lung linh lắm.
Ngày tựu trường đầu tiên của phổ thông cũng là ngày đầu tiên em mặc áo dài. Chiếc áo dài trắng tinh khôi! Em như con quạ hóa công khi mặc chiếc áo ấy bởi lẽ em thấy mình lớn hơn, duyên dáng hơn, xinh xắn hơn. Chiếc áo dài ấy theo emsuốt 3 năm phổ thông và được treo ngay ngắn trong tủ quần áo của em suốt 4 năm đại học.Em không một lần mặc lại chiếc áo ấy khi vào đại học không phải vì em đã có thêm 2, 3 chiếc áo dài mới với nhiều màu sắc đẹp hơn. Em không mặc vì ta đã không còn có được vẻ vô tư, hồn nhiên, không còn có được tâm hồn trong sáng như khi còn học phổ thông nữa. Cuộc sống sinh viên với những bon chen, những khó khăn, va vấp với nhiều con người khác nhau khiến tâm hồn ta chai sạn, ta bị vương bụi bẩn. Ta thấy xấu hổ khi khoác lên mình chiếc áo dài trắng ấy.
Ta nghe các em đang học ở trường nói không thích mặc áo dài, khó chịu khi năm nay tựu trường lại phải mặc áo dài. Dường như đối với các em, mặc áo dài là một cực hình.Các em đâu biết rằng, sau này các em sẽ nuối tiếc vì khi đang học phổ thông ko dc mặc áo dài mỗi tuần đấy. Nó cũng là một nét văn hóa của trường Lam để tự hào với bạn bè khắp nơi đó.
Có lẽ, đối với các em mặc áo dài là mất tự do, mặc áo dài không thời trang bằng những bộ đồ đầy kiểu cách. Áo dài quá đơn điệu so với những chiếc áo khác. Hay vì các em là thế hệ 9x, các em hiện đại hơn, các em chối bỏ vẻ đẹp đơn giản, bình dị do chiếc áo dài mang lại.Nhưng dù hiện đại tới đâu thì hồn dân tộc vẫn không thể mất đi được đâu!
Giờ ta đã không còn là học sinh phổ thông, đã chuẩn bị đi làm, nhưng ta luôn nhớ về ngày ta vào trường phổ thông. Đó là ngày đầu tiên ta đến trường được mẹ đưa đến và chờ ở cổng trường. Nghe khó tin quá, nhưng đó là sự thật. Suốt 9 năm đi học, ta không 1 lần dc mẹ hay bố, hoặc ông bà đưa đi học. Bố mẹ ta còn bận đón những khóa học trò vào trường như thầy ta đã đón ta khi ấy. Ta vui lắm. Vui vì cảm thấy có mẹ kề bên trong ngày đầu bỡ ngỡ ấy, vui vì dù có muộn nhưng ta vẫn cảm nhận dc hạnh phúc khi có mẹ đưa đi học như bao bạn bè khác.
Ba năm trung học đi qua thật nhanh, như cơn gió thoảng rồi đọng lại trong giây phút này là ta và một giọt thời gian rất khẽ. Có phải là "ta đi qua những năm tháng không ngờ. Vô tư quá để bây giờ xao xuyến". Giờ cũng vẫn là ngôi trường Lam ấy, cũng vẫn là khung cảnh học trò ấy, cũng vãn là những thế hệ thầy cô và bao bạn bè năm xưa nhưng tất cả giờ chỉ còn là hoài niệm!!!
Chưa một lần trở về trường xưa, chỉ nghe tin về trường qua bạn bè và các em khóa sau. Ta nhớ trường, nhớ bạn cũ, nhớ thầy cô lắm. Ngồi ngẩn ngơ đọc lại đôi vần thơ cũ của Hoàng Nhuận Cầm:
 
M

meocon0728

:khi (151):
\bigcup_{}^{} \leq
Đề bài :Anh(chị) hãy trình bày cảm nghĩ của mình khi được học trong mái trường THPT
Bài làm:
Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường, Nhưng lần này, tôi tự nhiên thấy lạ: lần đầu tiên tôi đến với mái trường THPT.Bao niềm vui, sự hảnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với nhũng ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng.
Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái , theo sự thông báo của nhà trường , tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách…. Nhưng lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp… đều mới tinh.Trong những năm trước, sau ba tháng hè nghỉ học, chúng tôi lại trở về mái trừơng thân quen với những hàng cây, ghế đá,..in đậm bao kỹ niệm của những lần nô đùa cùng bè bạn. Còn năm nay, tôi đã bước chân vào ngưỡng cửa cấp ba - một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học năm nay rất khang trang, và không gian thoáng đãng..Từ cổng trường là một hàng cây me già rợp bóng mát dẫn lối vào các dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ . Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ ….tất cả đều dập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng , bao niềm vui sướng và tôi đã thốt lên: “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”.
Chúng tôi, các lớp 10 cũng như anh chị lớp 11 dược phân công về các lớp. Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn cũ. Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi mình cũng sẽ quen với những bạn ấy thôi” - Tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm cho tôi gợi nhớ về cô giáo chủ nhiệm năm lớp 9.Vẫn một dáng người thon thả, đôi mắt hìên lành, mái tóc đen dài.. Chính hình ảnh có của cô đã làm cho tôi phần nào bớt đi sự lo lắng vì xung quanh tôi toàn là bạn lạ. Lởi đầu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của ngưỡng cửa cấp ba.Tôi nghĩ đó là bài học đầu tiên mà tôi có thể có được ở ngôi trường mới này..
Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Trong trang phục là một bộ đồ dài trắng tinh, tôi ra dáng là một nữ sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm thấy mình như trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do thầy hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết là từ hôm nay tôi hoà nhập vào một môi trừong mới.
Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích và truyền thống dạy học - Trường THPT chuyên Huỳnh Mẫn Đạt, bản thân tôi có biết bao nhiêu niềm vui sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ . Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường.
Với bao nhiêu diều suy nghĩ trong tôi , có cả niềm vui xen lẩn niềm kiêu hảnh và cả sự thẹn thùng bỡ ngỡ và một chút lo lắng…. Bấy nhiêu cảm xúc của những ngày đầu tiên đó dưới mái trường THPT chắc chắn sẽ đọng lại mãi trong lòng tôi như một dấu ấn không thể phai mờ …
 
Top Bottom