Cái này nhìu lắm:
1. DINH THẦY THÍM: tọa lạc giữa khu rừng già có tên là rừng dầu Bàu Cái thuộc xã Tân Tiến, thị xã La Gi ngày nay.
Theo truyền thuyết dân gian: dưới triều vua Tự Đức có hai vợ chồng đạo sĩ quê ở làng La Qua, phủ Điện Bàn, tỉnh Quảng Nam. Đạo sĩ hay giúp đỡ người nghèo khó, căm ghét bọn quan lại ức hiếp dân làng, ông bị triều đình Tự Đức kết tội gây rối, mưu toan bạo loạn và chịu hình phạt "tam ban triều điễn". Nhưng đạo sĩ đã kịp cùng vợ "bay" về phương Nam Hai vợ chồng dừng chân ở làng Tam Tân, ngày ngày bốc thuốc chữa bệnh cho dân. Tài đức của đạo sĩ nổi tiếng khắp vùng, từ đó dân làng gọi hai vợ chồng bằng cái tên thân mật "Thầy, Thím". Có nhiều truyền thuyết khác trong dân gian nói về tài đức và pháp thuật của Thầy Thím. Cho đến lúc hai vợ chồng chết, dân làng đã mai táng ở khu vực gần đó.
Đến đời Thành Thái thứ 18 năm Bính Ngọ (1906), triều đình xét lại công đức Thầy Thím nên quyết định xóa án và ban sắc phong "Chí đức Tiên sinh, chí đức nương nương tôn Thần".
Để tỏ lòng tôn kính và biết ơn công lao của Thầy Thím, dân làng đã lập dinh tại địa điểm ngày nay để tôn thờ. Nhân dân quanh vùng coi Thầy Thím như vị Thành hoàng biểu hiện cho nhiều tính cách đáng quí, đó là tính cần cù, miệt mài lao động, lòng nhân ái với người nghèo khổ.
Dinh Thầy Thím được xây dựng qui mô như một ngôi đình làng gồm nhiều công trình; hiện nay trên thanh xà gỗ của Dinh còn dòng chữ Hán khắc chìm ghi rõ thời gian kiến tạo vào ngày 25 tháng 12 năm Kỹ Mão (1879).
Hơn 100 năm qua, Dinh Thầy Thím là nơi để nhân dân chiêm bái; những năm gần đây trở thành một khu du lịch kết hợp với cảnh núi rừng, bãi biển, đồi dương. Hàng năm nhân dân khắp nơi đến viếng mộ, thăm Dinh, nhưng đông nhất vẫn là dịp giỗ Thầy ngày 5 tháng giêng âm lịch và Tế thu của Dinh từ các ngày 14 - 16 tháng 9 âm lịch.
Dinh Thầy Thím được Bộ Văn hóa Thông xếp hạng di tích lịch sử -văn hóa theo Quyết định số 2890-VH/QĐ ngày 27/9/1997.
2. LẦU ÔNG HOÀNG trong một quần thể đồi núi, sông, biển, chùa, tháp tạo thành khu thắng cảnh cách Phan Thiết 7km về hướng đông Bắc. Nổi lên là ngọn núi Cố và bốn ngọn đồi nhấp nhô sát biển, xuôi ra biển là cửa sông Phú Hài và những làng chài nằm bên bờ cát trắng.
Năm 1911, một ông hoàng người Pháp, công tước De Montpensier, đến đây thấy phong cảnh đẹp khiến ông ta muốn có nơi nghỉ ngơi trong các kỳ săn bắn và du lịch. Nhà cầm quyền Pháp ở Bình Thuận đồng ý bán quả đồi Bà Nài để làm nơi xây cất biệt thự cho ông Hoàng. Ngày 21 tháng 2 năm 1911. biệt thự được khởi công xây dựng và gần một năm sau đó hoàn chỉnh, với diện tích rộng 536m2. Chia thành 13 phòng. Từ đó trở đi nhân dân Phan Thiết quen gọi khu vực này là đồi "Lầu Ông Hoàng" để chỉ ngọn đồi có tòa biệt thự đó.
Năm 1917, Lầu Ông Hoàng được bán lại cho một người Pháp khác. Và về sau, từ năm 1925, nơi này thuộc quyền sở hữu của chính quyền Pháp rồi của Nam triều và trở thành một điểm tham quan của du khách. Ngày nay, qua chiến tranh công trình trên đã bị hủy hoại.
Còn nhớ khi quân Pháp đóng đồn ở Lầu Ông Hoàng, ngày 14 tháng 6 năm 1947, nơi đây đã diễn ra trận đánh tuyệt vời của một tiểu đội thuộc đơn vị Hoàng Hoa Thám diệt nhiều địch, thu nhiều súng đạn các loại, được nhân dân ta gọi là chiến thắng Lầu Ông Hoàng. Hiện nay, khu vực Lầu Ông Hoàng là một quần thể du lịch hấp dẫn bao gồm: nhóm tháp Chàm cổ, bên cạnh tháp có chùa Bửu Sơn cổ kính, dưới chân đồi là bờ biển và bên kia đồi là núi Cố, nơi có mộ của nhà thơ Nguyễn Thông...
3. BIỂN LẠC: thực chất là một hồ nước lớn giữa cánh rừng già thuộc địa phận xã Gia An, huyện Tánh Linh. Hồ mênh mông có độ dài 7km, rộng trên 4km, dân địa phương gọi là "Biển Lạc" vì hồ giống như một vùng biển lạc vào giữa núi rừng. Năm 1877 khi Nguyễn Thông tiến hành khảo sát vùng rừng núi Tánh Linh, gặp hồ nước này cũng đã gọi đó là "Lạc Hải".
Biển Lạc ở phía Tây Nam sông La Ngà, nối với sông La Ngà bằng một con suối dài ngoằn ngoèo uốn khúc có tên là suối "Loăng Quăng". Con suối này hình thành tự nhiên dẫn nước từ hồ ra sông vào mùa nước nhỏ và dẫn nước từ sông vào hồ vào mùa nước lớn. Trong hồ có nhiều loài cá sinh sống, có cả các loài quí hiếm, mà nhiều nơi khác trong vùng không có. Vào mùa nước cạn, Biển Lạc trở thành nơi cung cấp nguồn thực phẩm quan trọng cho nhân dân trong khu vực.
Xung quanh hồ là những cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn với các thảm động thực vật quí. Hiện nay những khu rừng này của vùng Biển Lạc đang cùng các khu từng già của Núi Ông hợp thành khu bảo tồn thiên nhiên, bảo vệ nuôi dưỡng các thảm thực vật và các loài động vật quý hiếm. Trong khu rừng già gần Biển Lạc có một ngọn thác đẹp tên là Thác Bà; đây là một thắng cảnh kết hợp với Biển Lạc là nơi tham quan và du lịch hấp dẫn ở vùng núi rừng phía tây nam Bình Thuận.
4. HÒN BÀ:là một hòn đảo nhỏ nhô cao lên giữa biển, cách bờ biển La Gi, huyện Hàm Tân gần 2 km về hướng đông.
Hòn Bà có nhiều cây cổ thụ lớn. Nửa đầu thế kỷ XVII, người Chăm đã dựng lên một ngôi đền để thờ nữ thần Thiên Y Ana - vị thần thiêng liêng của Vương quốc ChămPa cổ. Do đo, hòn đảo có tên là Hòn Bà. Ngôi đền thờ có kết cấu kiến trúc và trang trí nghệ thuật giống như ngôi miếu của người Việt cùng thời. Trong đền, tượng nữ thần Thiên Y Ana được các nghệ nhân Chăm tạc từ một khối đá nguyên tại chỗ. Việc thờ tượng Bà trên đỉnh Hòn Bà thể hiện sự tôn vinh của người Chăm với nữ thần, đồng thời cũng là sự cầu mong được nữ thần phù hộ, cứu nạn cho ngư dân làm ăn trên biển. Hàng năm người Chăm ở các nơi thường đến đây làm lễ cầu mưa và tiến hành các nghi lễ tôn giáo khác.
Trong thời chiến tranh, quân Pháp ngăn cấm không cho dân làng đến đảo thờ cúng và việc đi lại trở ngại cũng đã làm cho người Chăm dần dần lãng quên ngôi đền. Chính đó đã tạo điều kiện cho kẻ gian đánh cấp pho tượng Bà và những vật thờ linh thiêng trong ngôi đền cổ cùng sự xuống cấp đổ nát của nó.
Mãi đến năm 1969, ngư dân ở Hàm Tân đã đóng góp tiền của xây dựng lại ngôi đền trên nền cổ. Lễ hội ở đây là ngày giỗ nữ thần Thiên Y Ana mà nhân dân địa phương ở đây gọi là ngày "Vía Bà". Nghi lễ được tổ chức vào ngày 23 tháng 3 âm lịch hàng năm. Vào ngày này, nhân dân khắp nơi ra đảo rất đông, trong số đó có đông người Chăm ở Hàm Tân và các nơi khác đến viếng Hòn Bà được người ta biết đến và ngưỡng mộ không phải chỉ với ngôi đền cổ mà bởi đây là hòn đảo cheo leo giữa biển hấp dẫn mọi người bằng chính cảnh đẹp của nó cộng với sự hùng vĩ mênh mông của biển cả và đồi dương bên trong bờ làm cho phong cảnh ở đây càng đẹp thêm.
4. BÀU TRẮNG: là một hồ nước ngọt ngày xưa thuộc xã Bình Nhơn huyện Hòa Đa, nay thuộc thôn Hồng Lâm, xã Hòa Thắng, huyện Bắc Bình, Bàu Trắng có từ lâu đời nằm ở giữa các động cát và rừng cây thấp. Nước hồ rất trong; từ xa nhìn mặt hồ như một dải lụa mịn màng. Bàu Trắng chia thành hai bàu bởi một đồi cát vắt ngang qua. Nhân dân gọi là Bàu Ông, Bàu Bà.
Sử cũ viết về Bàu Trắng: "Hồ Trắng có hai hồ, hồ trên và hồ dưới ở phía tây nam huyện Hòa Đa. Phía tây ba động, hồ trên chu vi 8 dặm lịch, hồ dưới chu vi 12 dặm lịch, nước trong, ngọt, bốn mùa không tăng không giảm. Phía tây bắc là động cát, phía tây nam là chân rừng, trên bờ phía nam có đền thờ Chúa Động (Đền thờ nữ thần Thiên Y Ana đã bị sụp đổ.)”. Nơi sâu nhất của Bàu Trắng là 19m, quanh bàu có rất nhiều bông sen. Vào mùa hạ sen nở rộ tô điểm thêm cho vùng cát trắng những màu sắc rực rỡ. Bàu Trắng là nơi có nguồn nước ngọt duy nhất của xã Hòa Thắng và cả khu căn cứ Lê Hồng Phong, như một bầu sữa lớn nuôi bộ đội và đồng bào trong hai thời kỳ kháng chiến.
Bàu Trắng còn là một thắng cảnh của Khu Lê Hồng Phong, Bàu Trắng với nguồn nước mát quanh năm đã làm dịu đi cái không khí nóng bỏng của vùng đồi cát này. Năm 1876 nhà thơ Nguyễn Thông khi đi ngang đã từng làm thơ ca ngợi cảnh đẹp Bàu Trắng. (Xem chương Văn học, Phần Văn hóa xã hội, Địa chí Bình Thuận).